Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Thất vọng

em buồn vô cùng, chúng mình không tìm được tiếng nói chung với nhau, em cũng không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào. em tự đặt dấu hỏi, anh yêu em không? sao anh không hề nghĩ cho em, cho con, sự thất vọng của em lớn lên theo thời gian mà em không sao xoá được. Nhiều khi em nghĩ mình sẽ mặc kệ tất cả, nhưng em lại chẳng làm được. Đến bây giờ em cảm thấy mình thực sự mệt mỏi, thực sự không muốn cố gắng nữa. Em thấy khoảng cấch giữa em và anh ngày càng xa nhau hơn, em không thể chia sẻ với anh bất cứ điều gì, anh giống như một người khách trộộ quen thuộc cứ đến rồi lại đi vậy, chẳng quan tâm xem em và con thế nào. Em không biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu nưa, em thấy lúc này mình mềm yếu vô cùng. Nói cho cùng em là một người phụ nữ, em cần sự yêu thương và chia sẻ. Khoảng cách xa đã là một nhẽ, lại xa cả khoảng cách lòng nữa??? Có bao giờ anh đặt vị trí của anh vào vị trí của em chưa, hay lúc nào anh cũng chỉ đứng ở trên cương vị của anh thôi, em thấy anh ích kỷ. Em không thể cứ sống mà coi như không có chuyện gì xẩy rả, anh cố tình không hiểu chỉ làm cho em và anh ngày càng xa nhau hơn mà thôi. Anh đã quên hết lời hưa của mình!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét